Trường Đại học Công nghệ Vạn Xuân ĐÀO TẠO KỸ SƯ, CỬ NHÂN CHUẨN NHẬT BẢN
Mã trường

NHỚ LẮM …. MÙA HÈ XANH 2014!!!

25-08-2014 00:00:00

Mỗi chuyến đi là một kỉ niệm để mỗi lần nhắc đến chúng ta lại miên man trong một miền kí ức. Ở trong miền kí ức mà tôi viết lên trang lưu bút thời sinh viên có những xúc cảm mang tên “Mùa hè xanh”. 

Một buổi sáng thức dậy như bao ngày trong căn phòng và trên chiếc giường thân quen của chính mình – nhưng cảm giác sao hụt hẫng và vô hồn đến lạ. Không còn tiếng lẻng kẻng hay tiếng hét inh ỏi của ai đó, và rồi bỗng nhiên tôi thấy nhớ Nghĩa Mai – nhớ mảnh đất nghèo với những con đường đất đỏ quanh co, gồ ghề, tiếng cười rộn rã của những em nhỏ, và rồi tôi nhớ lắm – “mùa hè xanh” của tôi!

Những người anh em, những người đồng chí của tôi! Tôi biết các đồng chí cũng đã và đang miên man những nỗi nhớ giống tôi. Thời gian sẽ làm nỗi nhớ trở nên phai mờ để bắt đầu cuộc sống thường ngày, bắt đầu những điều mới mẻ khác nhưng sẽ có những thứ chúng ta không bao giờ quên. Những thứ đã, đang và sẽ được lưu trữ trong nhật kí tuổi trẻ của mỗi chúng ta.

Chúng ta sẽ không thể quên mảnh đất nghèo nhưng chan chứa tình người mang tên Nghĩa Mai.

Không thể quên sau những giờ lao động về, cơ thể mệt rã rời nhưng bắt gặp tràng cười của đồng chí "Bộ trưởng bộ GD" thì ai nấy lại hớn hở ngay lập tức.

Không thể quên những bữa ăn ít ỏi, thiếu thốn đủ đường nhưng lúc nào cũng vui vẻ và rộn rã tiếng cười.

Không thể quên những lớp học rộn rã tiếng cười, những giờ ra chơi vui đùa cùng các em học trò - tôi ngỡ như mình trở về tuổi thơ một cách dữ dội.

Không quên trải nghiệm được đứng lớp như những giáo viên thực thụ. Và không thể quên từng nụ cười ngây ngô của học trò nơi vùng cao giành cho chúng ta - những thầy/cô - chưa một lần qua trường lớp sư phạm. Những món quà nhỏ mỗi ngày các em mang tới lớp, nào nhãn, nào mít, cả rau quả và thậm chí là ... gạo. Các em thương "thầy/cô" của các em không đủ ăn thì không đủ sức dạy và chơi đùa cùng chúng ...!

Lại càng càng không quên cả những giọt nước mắt bịn rịn của ngày chia tay. Tôi nhớ lắm, đôi tay đen nhẻm vì sương nắng, gầy gộc vì vất vả của Hiếu – cậu bé học trò cưng níu lấy đôi tay tôi, vừa khóc vừa thổn thức: “Chị ơi! Làm răng để anh chị ở lại đây chị?” Thương lắm! Nhưng biết làm sao bây giờ, rồi cũng phải bỏ lại miền kí ức ấy và hứa hẹn ngày đẹp trời nào đó sẽ trở lại thăm nơi đây...

Phải chăng giọt nước mắt của những người ở lại là niềm hạnh phúc của những người ra đi? Bởi lẽ, nửa tháng - thời gian ngắn ngủi - đôi khi chỉ mới kịp nhớ đến cái tên của nhau nhưng những gì chúng ta làm đã khắc sâu với con người và mảnh đất nơi đây. 

Ngày lên xe trở về trường, bỏ lại miền kí ức mang tên “Mùa hè xanh”, ai nấy lòng nặng trĩu. Mỗi người mang những nỗi niềm riêng, nhưng có lẽ ai cũng nuối tiếc thời gian… Nhiều khi tôi tự hỏi, nếu không có “Mùa hè xanh”, mùa hè của tôi sẽ trôi qua như thế nào? Nhưng chắc chắn một điều: Nếu không có “mùa hè xanh” tôi sẽ không thể đến và được hiểu như thế nào là cuộc sống thiếu thốn nhưng luôn rạng rỡ niềm vui, sẽ không có cơ hội trải nghiệm cuộc sống ở mảnh đất lạ theo một cách rất lạ, không thể và không bao giờ có thể biết mình lại làm được nhiều điều đến như thế, tuổi trẻ của mình lại tươi đẹp đến thế. Đúng rồi, nếu không có “mùa hè xanh” làm sao có thể biết rằng, những con người vốn xa lạ nhưng lại trở nên thân thuộc và yêu thương nhau nhiều như vậy. Chúng ta đã vô tình đến trong cuộc đời nhau để rồi để lại những tình cảm vấn vương, quyến luyến ngày chia xa, để lại những tình bạn trong sáng trong tim mỗi người. Một “Mùa hè xanh 2014” đã khép lại, tôi lại mong chờ và chờ đợi để bao giờ cho đến tháng 7  - tháng của “Mùa hè xanh” thân thương.

Dù đi đâu, làm gì, khi khoác trên vai chiếc áo xanh tình nguyện hay chiếc áo xanh quen thuộc của VXUT, các bạn cũng đừng quên khẩu hiệu của chúng ta: “VXUT – Sinh viên Đại học công nghệ Vạn Xuân: vui vẻ - xông xáo - ưu tú - thông minh”, nhé!

 

 

                                                                                      Nguyễn Thị Thanh – ĐH KTLT5