Một buổi sáng thức dậy như bao ngày trong căn phòng và trên chiếc giường thân quen của chính mình – nhưng cảm giác sao hụt hẫng và vô hồn đến lạ. Không còn tiếng lẻng kẻng hay tiếng hét inh ỏi của ai đó, và rồi bỗng nhiên tôi thấy nhớ Nghĩa Mai – nhớ mảnh đất nghèo với những con đường đất đỏ quanh co, gồ ghề, tiếng cười rộn rã của những em nhỏ, và rồi tôi nhớ lắm – “mùa hè xanh” của tôi!